Chiều thứ sáu, James thu dọn bàn làm việc của mình và chuẩn bị rời văn phòng để về nhà. - Khởi đầu thì khá tốt. - Nghe này Josh, khi giao cho cậu dự án đó, tôi đã không giới hạn thẩm quyền giải quyết công việc cho cậu.
Giờ đây anh thường xuyên giúp các con làm bài tập. - Không sao, anh cứ tiếp tục đi. Nhờ thế, bản thân các nhân viên của anh cũng tỏ ra phấn khích và tự tin hơn hẳn.
Nhưng giờ thì cậu cứ yên tâm. "Mình phải chấm dứt tình trạng kiệt quệ này! Mình phải thay đổi. Và anh tự hỏi, liệu nghệ thuật ủy thác công việc mà anh đã có dịp học hỏi có thể được áp dụng hai chiều, tức là cả với cấp trên và cấp dưới hay không? Anh sực nhớ đến câu chuyện của Jones và Jennifer, rồi quyết định chấp nhận mạo hiểm.
- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Một buổi tối nọ, vì phải giải quyết một số công việc còn tồn đọng nên James lại một lần nữa để lỡ bữa tối cùng gia đình. Hàng chục những câu hỏi đua nhau xuất hiện trong đầu James.
Và tôi đã nghe theo lời khuyên của họ. - Không đơn giản đâu. Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã ba tháng kể từ ngày họ được nhận công việc mới.
- Cậu có rảnh không? Áp dụng mức độ này khi bạn hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của người được ủy thác công việc và khả năng rủi ro xảy ra là ở mức tối thiểu. Jessica có thể làm được thì bây giờ cô ấy vẫn có thể hoàn thành việc này.
- Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện. Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Trước tiên, cậu có thể thẳng thắn nói cho tôi biết những gì cậu nắm được khi tôi giao việc cho cậu lần trước không?
- Bản tổng kết công việc à? Nghe cứ như trong quân đội ấy. Nếu công việc cứ trôi chảy thế này thì anh sẽ mau chóng được khen ngợi, thậm chí có thể là được thăng tiến nữa. Chẳng lẽ điều này đúng như vậy sao? Chẳng lẽ sau biết bao nỗ lực dặn dò thật rõ ràng, cụ thể khi giao việc cho nhân viên, anh lại thất bại bởi chi tiết quan trọng này? Trong chốc lát, anh thoáng cảm thấy khó chịu với chính mình nhưng rồi lại nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Tớ phải cảm ơn cô ấy vì điều đó! - Jones chia sẻ một cách tự nhiên và nhẹ nhàng. - Giờ thì tớ hiểu rồi.
- Sao ông lại hỏi vậy? Đương nhiên là tôi phải làm bất cứ điều gì cần làm chứ? Tớ biết cậu có khả năng đánh giá con người rất tốt. James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không.