Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.
Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Mất cái giấc mơ đấy.
Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.
Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu.