Và Joe đã trả lời hết sức chân thật, khiến mọi người đều bất ngờ. Câu hỏi nào cũng trả lời cụt ngủn, vô hồn, không có chiều sâu lẫn cảm xúc. Edward Bennett Williams, một trong những luật sư tài danh nhất nước Mỹ có lần nói với tôi rằng ông rất quan trọng ngôn ngữ điệu bộ (Body language).
Lúc mãnh liệt, lúc mềm mỏng, khi từ tốn, khi lại cương quyết… Tôi tùy cơ ứng biến trước những tình huống khác nhau và những cảm xúc khác nhau của mình. Và thế là chàng ca sĩ đã trò chuyện hết sức cởi mở như chính con người thật của mình. Tôi có mặt ở đây không phải để tranh cãi về những môn thể thao khác.
Tôi còn tưởng tượng phòng ghi âm ra sao, cái cảnh người ta đọc những bản tin tức, tường thuật thể thao như thế nào…Ôi chà, lúc đó tôi đã nghĩ: Giá mà một lần, dù chỉ một lần… đài phát thanh, đài phát thanh… Chúng tôi tin rằng với lòng say mê và kinh nghiệm của mình, anh sẽ làm tốt Ông chủ của bạn tôi đã nói như thế sau khi nhận cậu ấy vào làm việc ở một công ty địa ốc. Mitchum ngoài đời là một người như thế sao? Trên sân khấu, anh là người hùng John Wayne trừ gian diệt bạo, dũng mãnh và sắc sảo.
Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng với phong cách của Cavett. Khi ngồi trên ghế khách mời trong chương trình của tôi, Cuomo cũng khiến người ta phải thán phục như thế. Các cậu sẽ không được tốt nghiệp trong năm nay.
Có thể chúng ta không phải là những nhà lãnh đạo thế giới, có thể bài nói của chúng ta không liên quan đến chiến tranh hay hòa bình, hay vận mệnh của dân tộc. Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói. Tính hài hước luôn được hoan nghênh trong các cuộc trò chuyện.
Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Không may hầm mỏ bị sập. Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng.
Tôi còn nhớ những buổi chiều cũng Herbie Cohen và Davey Fried đến rạp Benson (Brooklyn) xem Mitchum diễn. Một kế hoạch ngốc nghếch nhưng không hề ác ý. Vậy thì tại sao tôi không được hỏi tổng thống những câu như thế? Những gì mà khán giả của tôi thắc mắc: Tôi sẽ hỏi.
Đây là ngày đầu tiên tôi bước vào nghề phát thanh. Trên màn ảnh, truyền hình hay sách vở, có nhiều điều cấm kỵ đã cất cánh bay đi bởi chúng không còn hợp thời. Nếu bạn thích thể thao hay điện ảnh, cũng nhất thiết phải xem đối phương có thích như bạn hay không.
Với một người bạn chí thân thì dĩ nhiên chúng ta có thể bàn về chuyện lương bổng. Hay khủng khiếp hơn là sẽ bị thu hồi giấy phép rồi dẹp luôn. Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992.
Anh chàng Larry trong tấm gương kia cũng hoạt bát và đẹp trai…y như tôi vậy, bởi thế chúng tôi trò chuyện rất ăn ý và thoải mái. Bạn không có tiền ư? Tôi sẽ nói miễn phí. Chúng tôi đã không hoảng loạn hay bị động.