Có rất ít những cuộc hôn nhân nhờ may rủi mà được hạnh phúc. Không có gì làm cho tôi xao nhãng hoặc làm chậm trễ công việc đó được; vì cơ hội sẽ không tái hiện nữa". Phần đông chúng ta bị lòng ghen tuông, nghi ngờ, sợ sệt, ganh ghét và kiêu căng làm mù quáng.
Vậy mà biết bao người một đời lầm lẫn không chừa, không biết định luật đó. Các ông chủ xí nghiệp biết rằng tỏ đại độ với thợ đình công là có lợi cho mình. Công việc hầu khách thật là hoàn toàn.
Phải làm sao cho sự học tập của bạn thành ra một trò chơi vui mà mê được. Franklin khôn ngoan, khéo léo lắm, không dại dột vậy đâu. Thì cô ta ăn tiền của tôi, phải khen tôi là sự dĩ nhiên.
Tôi ngạc nhiên lắm, hỏi: "Nhưng ông phải có vài người giám thị chứ? Không thể tin hết thảy các khách ăn được". Vậy bạn tặng họ những thứ đó đi. Rồi một đêm, ông nảy ra một ý.
Được 2 năm, chịu không nổi, rồi một buổi sáng, không điểm tâm, bỏ nhà ra đi, cuốc bộ trên 20 cây số về thăm bà mẹ làm quản gia cho một chủ điền. Và nếu vợ sung sướng thì đáp lại, chồng cũng đáp lại được vợ làm sung sướng". - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết.
Bi kịch thảm thương nhất trong đời Lincoln cũng là cuộc hôn nhân của ông. Ngày 7 tháng 5 năm 1931, mười ngàn người ở chân thành Nữu Ước (New York) được mục kích một cuộc săn người sôi nổi chưa từng thấy. Đó là quy tắc thứ năm.
Nếu ba tên cướp đó và bọn khốn nạn đường nằm trong khám, tự cho mình vô tội như vậy thì những người mà chúng ta gặp mỗi ngày, ở ngoài đường, cả các bạn nữa, cả tôi nữa, chúng ta ra sao? Chẳng may ông có một kẻ thù trong hội nghị: người đó là một nhà giàu có, và có quyền thế trong tỉnh. Bà kêu đứa nhỏ ngỗ nghịch nhất, tặng cho nó chức "thám tử" và giao cho trách nhiệm đuổi tất cả những đứa vô chơi trên bãi cỏ, bất kỳ là đứa nào.
Nhưng nếu ông quyết giữ cái giá mới đó thì xin ông lấy một mảnh giấy và chúng ta cùng xét xem lợi và hại ra sao". Không phải chỉ các danh nhân mới thích được người ta nghe mình nói đâu; về phương diện đó, thường nhân cũng như họ. Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay.
Thí dụ thứ nhất: Một ông đại tung mà ta gọi là R. Rồi ông Eastman chỉ cho ông Adamson tất cả những đồ trang hoàng trong phòng, chính do ông chỉ bảo, sắp đặt. Tôi muốn hỏi ý kiến anh.
Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết. Tôi nói rõ: không phải là vụ ám sát ông mà là cuộc hôn nhân của ông. Tôi không cần phải mất công bán kiểu của tôi, mà chính ông tìm mua những kiểu tự ông đã đặt".