Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.
Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Một pho tượng im lìm.
Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Đến lượt máy treo ngược người.
Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Nhất là một khuôn mặt cũ. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.
Không hẳn là sợ mất cho bạn. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà.
Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.
Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó.
Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.