Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Độ này, bố hay nhường.
Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.
Dù không bao giờ có tận cùng. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.
Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được?
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Còn quá nhiều điều để viết. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.