có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện.
Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.
Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Rồi đến nằm bên nàng. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Và thế là đời sống lãng phí. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.
Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Rồi lại êm êm lan ra. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).
Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.
Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.