Sec Mỹ

Lén lút địt nhau với chị vợ cực dâm đãng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Nhất quyết phải cạo râu.

    Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.

    À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Chả phải thở than gì. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ.

    Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Còn lại, nó mới là hư vô.

    Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.

    Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.

    Đặc biệt là trong những người tài. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời.

    Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày.

    Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.

    Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap