Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.
Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Và xã hội nó đâm ra thế này. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.
Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Tình yêu bao giờ cũng mới.
Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.
Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Rõ ràng phải đi trình báo. Không hút là không hút. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.
Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.