Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Nên cứ phải từ từ từ từ. Mất cái giấc mơ đấy.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Càng kéo nó càng lùi lại. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Gió se sẽ mang vị mặn. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực.
Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Mọi người ai cũng lo cho tôi.
Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.