Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc. Nói chuyện với ông chủ không thể giống như cách nói với anh bạn ngang hàng hay với cấp dưới của bạn. Và tôi không phải là một người nhận lương hưu của công quỹ, các ông thấy không? Lạy Chúa! Lẽ ra người ta nên công bố điều này.
Họ không hiểu sao chàng phát thanh viên mới này lại quá ngây ngô đến thế. Như trong chương trình trò chuyện với cựu phó tổng thống Dan Quayle năm 1992, chúng tôi bàn về luật hạn chế việc phá thai một trong những vấn đề nóng bỏng lúc bấy giờ. Tại sao thầy không kiểm tra lại sự việc?
Đôi khi câu chuyện này được tranh luận suốt cả bữa tối. Có gái hỏi chuyện trước cũng vô cùng bình thường. Họ hay nhìn những việc khó khăn nghiêm trọng một cách nhẹ nhàng hơn.
Vì sao tôi biết? Vì nó cũng vừa mới giúp ích cho tôi. Nhưng sự thật là từ này đã được thừa nhận. Thể thao là một trong những niềm đam mê lớn nhất của Nixon.
Tại sao chúng ta không đun nóng Đại Tây Dương lên? Khi phía dưới quá nóng thì những chiếc tàu ngầm này cũng phải ngoi ngóp bò lên mặt nước thôi. Cách đây mười phút người ta đã đặt cho tôi một cái tên mới. Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem.
Lúc bấy giờ tôi bắt đầu thấy hoảng hơn cả Dick. Đến nỗi có lúc chúng tôi quên rằng anh nói khó nghe như thế nào. Tôi lượn sang bên trái.
Buổi sáng hôm sau, sếp Colonel Frank Katzentine gọi tôi lên văn phòng ông ấy và cho tôi một trận bão lửa. Tình cờ tôi đứng cạnh một đại biểu thuộc phái đoàn Oklahoma, và vô tình nghe ông nói rằng: Tôi không biết người đàn ông đó, nhưng hôm nay ông ấy đã nhắc cho tôi nhớ vì sao tôi là một đảng viên Đảng Dân chủ. Còn bây giờ thì: Đừng ngủ gục! Đừng ngủ gục! Tôi cứ gật gù ngó đi ngó lại cái đồng hồ xem đã tới 9 giờ 30 chưa.
Tất cả đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn. Tôi sẽ giới thiệu cậu với họ. Bạn biết không, tôi như một đứa trẻ lang thang không một xu dính túi, và cứ sáng sớm lại tha thẩn đến cổng đài phát thanh.
Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng trở nên vô tác dụng. Hai là, trước khi bắt đầu phải nghĩ mình sẽ nói gì. Ai mà không thích nghĩ rằng nền kinh tế quốc gia vững như bàn thạch, nhưng xem chừng cái bàn thạch ấy giờ đây cũng đang lung lay.
Thế là tôi cứ quanh quẩn ở đó, chờ đợi một cơ hội. Anh hãy thế chỗ anh ấy!. Tôi đứng cạnh quan tài đóng chặt của người bạn thân yêu, cảm nhận rõ giây phút chia ly đau đớn.