Tôi thấy trước mặt có hai đứa nhở quần áo tồi tàn, chắc lại để ngắm cây Nô-en. Mùa xuân năm 1871, một thành niên may mắn đọc được một câu văn ảnh hưởng sâu xa tới tương lai của chàng. Ưu tư quá đến nỗi suýt nữa tôi hóa điên.
Chắc bạn chẳng cho là thật? Tôi xin kể một chứng minh. Tôi bảo họ: "Thì ông cứ lo việc ông đi; nhưng đồng thời, ông có thể thỉnh thoảng lo cho người khác được. Nhưng nghĩ kỹ bài học còn rất rẻ.
Tôi không thể nào mua được những đồ phụ tùng và những máy móc cần thiết. Nếu có người nào biết cách trừ được 50 phần trăm nỗi lo lắng về công việc làm ăn, thì người đó tất phải là ta chớ còn ai nữa. Song thân tôi làm việc như mọi: 16 giờ một ngày.
Những kẻ bực tức càu nhàu: "Tôi thức suốt đêm hôm qua!" có thể là những người đã ngủ nhiều mà không ngờ. Chứng viêm tĩnh mạch bạo phát, chân bà tóp lại, đau đớn vô cùng, đến nỗi y sĩ phải quyết định cưa bỏ. Như trên kia tôi đã nói, cả các nhà khoa học cũng quay về tôn giáo.
Người này nhún vai đáp: "Khách hàng của tôi mua hạt dẻ chứ không mua bánh". Như vậy là rất hay hỏng. Sáng hôm sau, tôi nóng nảy mong tới giờ các khách hàng mở cửa.
Khoá chặt dĩ vãng và tương lai lại để sống trong cái phòng kín của ngày hôm nay. Giáo sư Phelps tiếp: "Ai cũng cần được chú ý tới mình một chút và tỏ tình đồng loại với mình. Phương pháp ấy đã đem cho tôi một kết quả thần diệu và trên 30 năm nay tôi dùng để diệt lo.
Chư vị "Nam tử" đó đã tìm thấy chân lý của ông William James: "Thiên nhân tương dữ" [28] và nếu ta chịu mở lòng đón ảnh hưởng của Trời thì dù mạng vất vả nhất cũng được thảnh thơi, sung sướng. Charles Schwab nói với tôi có lần ông đã cứu một người giữ tiền ở ngân hàng. Nhưng y không nói tiếng Anh.
Lúc đã xong, tôi nhận thấy rằng đã mấy tháng nay, lần đó tôi mới được hưởng ba giờ bình tĩnh, hưu dưỡng tinh thần. Ông phải nhẩy vội xuống hố bên lề và hẳn đã quên bẳng câu này mà chính ông đã viết: "Nếu bạn giữ được tâm hồn bình tĩnh trong khi những người chung quanh mất óc phán đoán và trách bạn quá thản nhiên, thì bạn mới thật là con người". Bạn có chịu đổi cái bạn có để lấy một triệu Mỹ kim không?
Ông ta nói: "Cô Ira, tôi không giúp cô được mà cũng không ai có thể giúp cô đâu, vì chính cô đã rước lấy cái tôi nợ vào mình. Trước khi quyết định bạn phải bỏ ra hai tuần phỏng vấn những kiến trúc sư trong miền bạn. Như vậy luôn tám tuần lễ.
Nay cháu được bốn tuổi, hồng hòa, khỏe mạnh". Đó chính là ý kiến của nhà chuyên môn. Bà có vẻ trách bạn sao lại sung sướng trước mặt bà.