Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa. - Người con gái tiết kiệm là người con gái mua thật nhiều quần áo nhưng chỉ luôn mặc thật ít. Đột nhiên Ghét ngồi bật dậy,.
- Khi về già, bạn chỉ mong ước sao mình có thể bỏ được chiếc xe lăn mà đi lại bằng chính đôi chân của mình. Thế rồi ông Gió cuốn Cục Ghét theo mình đi về phía khu rừng. Không dấu gì sư cô, con đã rất cố gắng trong tất cả mọi việc nhưng không bao giờ đạt được sự hoàn hảo trọn vẹn như mong muốn.
- Con bị trặc chân rồi, đưa ta coi nào! – Vừa nói bà vừa xoa cổ chân cho Chíp. Nói đoạn ông Gió lướt đi nhẹ nhàng. - Người đàn ông rộng rãi là người đàn ông luôn uống ít và trả tiền nhiều.
Cũng may là nhà không có ai và tôi phát hiện ra sớm nếu không thì xấu hổ chết đi được. Những hình ảnh đó vô tình làm chạnh lòng cô như một vết thương bị xát thêm muối. Hai tiết lịch sử cuối được nghỉ vì cô giáo bị bệnh.
Cục Ghét luôn phải sống trong buồn tủi, bị hấn hủi, khinh khi. - Giờ con đã “đủ ngà, đủ vòi” rồi, ta không còn gì phải lo lắng, chỉ lo cho mẹ con nay ốm mai bệnh, con nhớ chăm sóc bà ấy cho tốt. Chạy tới chạy lui cả ngày đếm tận đêm, ngủ thiếp đi
Hai tiết lịch sử cuối được nghỉ vì cô giáo bị bệnh. Nó rõ ràng đến phát bực mình! Nhưng vẫn có những ý tưởng của những người không chịu thua: Sổ tay đổi màu; Sổ biết đọc những thứ mình viết lên; Sổ sửa lỗi chính tả; Sổ hình tròn; Sổ có thể dán giấy lên mà không cần hồ dán; Sổ có thể dịch từ tiếng Việt sang tiếng Anh. Dường như số phận luôn quay lưng lại với con, con buồn lắm, chán nản lắm! Nhiều lúc con không còn muốn cố gắng thật nhiều nữa vì con sợ sẽ lại phải đối mặt với sự thất vọng.
Nhiều lúc nghĩ lại chuyện đó tôi thấy thật buồn cười và đáng yêu làm sao! Nhà Bông chỉ có hai mẹ con, ba Bông mất tích trong chiến tranh, vì thế mẹ dồn hết tình thương yêu cho Bông để cố gắng bù đấp khoảng trống đó. Những tia nắng hiếm hoi đó được những chú Khỉ nhỏ tận dụng tối đa để ngồi bắt chí cho nhau, như luật bất thành văn, chúng luân phiên đổi chổ cho nhau để tận hưởng “một chút ấm áp của nhân thế”, trông thật đáng yêu.
Mù màu nhưng thích màu mè. Kết quả là bạn phải đẩy bộ một quảng đường dài cùng vô số các câu “lèm bèm” nhảy múa trên miệng. - Cặp mông đáp lại: Cậu nói thế thì cảnh sát và tù nhân đều yêu nhau cả sao?! Tình yêu phải bắt đầu từ lúc hai người chuyển chỗ ngồi từ đối diện sang song song.
Đôi khi công việc freelance bị nhà tuyển dụng lợi dụng để biến những ứng viên xin việc làm của công ty mình thành những người làm việc không công “tận tụy”. Niêm vui là khi bạn chấp nhận chỉ ăn được một nưa chiếc bánh của mình để làm tăng gấp đôi số người được ăn. Thấy vậy Cục Ghét chạy đến gần và hỏi Khói Đen:
Nhưng dần dần do áp lực học tập, họ ít liên lạc với nhau hơn, thư từ cũng thưa dần. Không ăn không uống, hai ngày sau, chú voi già đáng thương trút hơi thở cuối cùng. “Vy!” - giọng một người thanh niên phát ra.