Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.
Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa.
Để chờ một sự thật tươi đẹp. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Tôi lại dẫn ông anh đi. Cơ bản là không muốn lắm.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Ăn xong lên giường nằm. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.
Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Lại cái đồng hồ báo thức đây.
Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.