Chị ta đáp còn làm, nhưng chỉ có đầy tớ ăn, còn trên bàn chủ không ai dùng tới. Rồi thì thợ đình công mượn chổi, leng, xe bò, quét tước chung quanh xưởng, lượm giấy vụn, tàn thuốc, tàn quẹt trên đất. Nếu là một nhân vật rất quan trọng, ông viết ngay tên nhân vật đó trên một miếng giấy, ngó kỹ nó, tập trung tư tưởng vào nó, cho nó khắc sâu trong óc.
Nhưng những cách tàn bạo đó có những phản động tai hại lắm. Vậy mà một bức thư của ông gởi đi có chép lại ở dưới đây, đã được 42 phần trăm thư hồi âm! Nghĩa là mầu nhiệm tới gấp hai. Tôi đã được biết anh Pete Barlow.
Bà ấy biết rằng hồi trước tôi có việc phải ở bên châu u năm năm. Và ông không bao giờ quên chuyện đó hết. Lincoln xấu hổ lắm, làm thinh ngồi trơ trên ghế trong khi bà chủ trọ đem chiếc khăn mặt ước lại chùi má và quần áo ông.
Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó". Và những chương trình phát thanh của chúng tôi từ hồi đó tới nay đã cho chúng tôi một địa vị cao hơn những hãng khác. Anh em chắc hiểu rõ rằng con nít mà đem quảng cáo quá, chỉ làm hư chúng.
Sau cùng, ông hỏi: "Công ty mới đó sẽ đặt tên chi?". Mười lăm năm trước, có lẽ tôi cũng như vậy, khi đọc một câu như vậy. Ông Gaw là một người thường như bạn và tôi.
Viên thu thuế thì lạnh lùng, ngạo nghễ và cố chấp. Mà chính họ đã ký tên bằng lòng chịu giá tiền mà hãng đã tính với họ trước khi sửa. Biết cách phân phát chức tước và uy quyền như Nã Phá Luân, thì chúng ta cũng sẽ được những kết quả như vị anh hùng đó.
Ông khẩn khoản xin Nữ hoàng Anh Victoria phong tước cho bà và vì vậy, năm 1868, bà được sắc phong nữ bá tước. Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên. Đứa nhỏ khóc, la, chạy về mách má.
Và điều đó chúng tôi tất nhiên là muốn tránh. Hoàng đế và Hoàng hậu có đủ điều kiện để cuộc lương duyên hoàn toàn theo lý tưởng: Sức mạnh, tiền bạc, quyền thế quang vinh, sắc đẹp, tình yêu. Tôi hỏi thí nghiệm như vậy để chứng minh điều chi.
Một cái nhọt tại cổ người đó làm cho người đó lo lắng hơn bốn chục nạn động đất ở Châu Phi. lương y bảo tôi động mạch, bị bệnh thần kinh viêm. Và, tức thì, không kịp nghĩ ngợi gì hết, tôi đã thấy tôi ngồi vào hội, lần đó là lần thứ nhất trong đời tôi.
Đúng vậy, ông Eastman trả lời - Tôi chở nó tự bên Anh về. Mới rồi, làm xong một công việc gấp, tôi gởi ông ấy coi. Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được.