Không phải học con phải về đây ngay chứ. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Bạn có hai giọng chính. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày.
5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Có ai mất xe lại thế không. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.
Nếu hắn là người tài. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.
Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.