Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.
Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người.
Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.
Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Hai chuyện này khác nhau.
Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Khỏe theo nghĩa dẻo dai.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Hoặc biết nhưng không rõ.