Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Quả thực là hôm nay cả nhà lo.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Cái bút này vỏ kín như bưng. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Mẹ vòng sang bên trái tôi.
Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…
Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.