Nên nhớ rằng không có người nào chết về thiếu ngủ hết. Tôi la khóc cho tới khi anh tôi phải nhường giường cho tôi". Goodrich, hội trưởng công ty làm vỏ xe hơi B.
Một hôm, khi ở Maryville về, nhân vừa bị nhà ngân hàng dọa đem phát mãi lẫm, ba tôi gò cương giữa một chiếc cầu, rồi xuống xe đứng ngó dòng nước một hồi lâu, phân vân không biết có nên nhảy xuống đó cho rồi đời không. Nói xong, ông già thi hành ngay, ngả mũ đi tới từ người để quyên tiền giúp ông Lawrence Jones. Tôi tận hưởng những thứ ở đời bao giờ hết.
Nếu bạn là một người nội trợ thì tập cách nghỉ ngơi ở nhà để giữ gìn sức khỏe và vẻ trẻ đẹp Nếu không, tức là đưa cổ cho người ta cứa đấy. Sách bán vẫn không được thật chạy.
Ông bỏ ra 15 năm để tự chỉ trích: Sau khi viết xong cuốn sách bất hủ: Nguyên thuỷ của muôn loài, ông nhận thấy rằng nếu xuất bản, quan niệm cách mạng về tạo vật trong sách chắc chắn sẽ làm náo động các giới trí thức và tôn giáo. Tôi nhăn nhó càu nhàu mất ngủ và như vừa mới nói, tôi muốn loạn óc. Chị tưởng như thế là thương con, nhưng sự thiệt chị làm hư chúng, đẩy chúng vào đời với cái ý nghĩ nguy hiểm rằng người đời phải nuôi chúng.
Vì sao vậy? Vì tôi hăng hái thích thú vô cùng. Rồi tắt máy quạt, máy lạnh và tất cả những máy điện cốt cho không có tiếng động nào hết. ít lâu sau, một đạo luật ra, bắt buộc các nhà bán sữa phải khai số vi trùng trong sữa trước khi bán.
Chúa quay lại hỏi đệ tử: "Còn chín người kia đâu?". Một bác sĩ chuyên môn đã cho rằng bệnh anh bất trị. Vừa đây, một người cộng sự với tôi có đến Boston, để Dự một buổi học y khoa kỳ lạ nhất thế giới.
Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô. Mặt tôi vừa toạc vừa sưng, mắt tôi gần nhắm nghiền lại. Hiện nay nhiều người đóng trò khác lại rán bắt chước chị.
Kinh nghiệm đó đã cho tôi những bài học. Hễ buồn ngủ thì tự nhiên phải ngủ, có nghị lực mạnh tới đâu cũng không chống lại được. Một hôm mua cà rem ở một tiệm nước, bà thấy tiệm ấy cũng bán bánh mà bánh không có vẻ ngon lành gì hết.
Vì rán hết sức làm cho một công việc chán nản thành ra vui thích, nên cô thấy có nhiều nghị lực hơn, và những lúc rảnh được vui vẻ hơn, hứng thú hơn. Rồi tôi toan kiếm việc tại một nhà chuyên chở mà không được. Khi về tơí Mỹ tôi cân thêm 4,5 kí lô.
Suốt một trăm hải lý ở chung quanh không có một sinh vật nào hết. Chảng hạn nếu tôi biết trước rằng khoảng 5 năm nữa, tôi phải chiến đấu trong một trận cũng đổ máu như trận Gettyberg (hồi Nam Bắc chiến tranh) thì chắc là tôi hoảng sợ tới chết ngất. Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề.