Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.
Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Này, lấy cho chú bao thuốc. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.
Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu.
Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.
Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng.
Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Ông anh cũng làm theo. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.
Trượt theo hai bên má. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem…
Hoặc: Môn này không phải học. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.