Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có) Bố xuống đường đi bộ về trước. Đúng là thân làm tội đời!
Mà sống khoa học một chút. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.
Nhiều điểm rất giống tôi. Của một thân xác đặc. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Đó là mong muốn của cá nhân bạn.
Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Chắc hôm nay có việc gì.
Đi đâu cũng vất vả. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.
Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.
Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Và ông vội ngoảnh đi. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.