Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Và chưa thấy phải thay đổi. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ.
Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Nhưng như thế chưa đủ.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…
Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.
Xin lỗi em, xin lỗi các con. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người.
Chả biết đường nào mà lần. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Mà lại nghĩ về con người.
Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.