Thế thì anh không dám. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Miệng họ mặc kín mít áo quần. Bạn không thích sự không nhất quán này. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại.
Chứ trước đây thì um nhà rồi. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường.
Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. - Tôi rất mừng vì điều ấy. Cháu nói thế không đúng.
Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường.
Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Phố phường quanh nhà lại bình thường.