Thôi, tôi trôi qua em rồi. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Gặp ở rất nhiều nơi. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.
Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy.
Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.
Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.
Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh.
Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Hai là bạn viết cái chuyện này. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.