Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.
Con không nói thì làm sao mẹ biết. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Chia luôn thành hai phe ẩu đả.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Dù lúc đó chả nghĩ gì.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Không có thời gian để sửa chửa. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Hoặc có nhưng không nhiều. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây.
Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.