Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.
Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.
Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.
Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Chúng tôi làm theo luật. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Định kiến tàn sát sự phong phú. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.