Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Ông anh cũng làm theo.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Chả phải bổn phận gì.
Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta.
Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Thấy mặt mình mát lạnh. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.
Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng.
Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.