Ông cầm chiếc đồng hồ lấy 165 mỹ kim và mở trường dạy học, ngay giữa rừng, lấy một gốc cây làm bàn. Tôi viết thư cho những người lính khác để an ủi họ và thân nhân của họ. "Bấy giờ tôi sống một đời hết sức hoạt động: tôi học phong cầm tại Đại học đường, tôi đảm nhận lớp dạy buổi tối trong trường kia, tôi mở những buổi diễn thuyết về âm nhạc cổ điển.
Tôi đã thấy Lowell Thomas có thái độ ấy. Tôi hãnh diện đã làm được một thủ đoạn: câu được sáu con cá lớn. Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách.
Rồi tôi toan kiếm việc tại một nhà chuyên chở mà không được. Y nói rằng dầu biết rất nhiều về cá ngựa mà không bao giờ bỏ một xu ra để cá hết. Có phải bằng cách than thân trách phận và muốn được mọi người chú ý tới, săn sóc cho không? Không.
Loài vật thản nhiên trước cảnh tối tăm, dông tố và thất tình; vì vậy chúng không bao giờ đau thần kinh hoặc bị vị ung, cũng không bao giờ hoá điên hết. Trước hết, bạn thấy mình tập được một phương pháp giáo dục vừa lý thú vừa quý vô giá. Biết trước người bệnh sẽ nói" "Nhưng tôi không muốn gì hết", cho nên tôi tìm sẵn câu trả lời: "Ông đã không muốn làm gì thì cứ việc nghỉ".
Tại sao vậy? Bởi vì ngủ một giờ trước khi ăn cơm tối và sáu giờ trong một đêm - tổng cộng là bảy giờ - làm cho bạn khoẻ khoắn hơn là ngủ tám giờ mỗi đêm. - Cầu chưa bao giờ sập hết. Nhưng anh ta nói: "Trời cao đất dầy!! Hết thẩy khách ăn đều phàn nàn về món ăn dở, sự hầu bàn chậm chạp, trời nóng, giá cao.
Còn nhớ một lần đi coi hội, tôi xin ba tôi được một cắc, mà tưởng chừng như cầm trong tay tất cả vàng bạc, châu, ngọc của các ông Hoàng Ấn Độ. Vậy ông ta có may mắn thì sống dược khoảng 14 năm nữa thôi. Nếu không, sẽ hối hận suốt đời.
Tôi dạy dỗ con tôi, luôn luôn chỉ vẽ cho chúng kinh nghiệm mà tôi đã đắng cay học được: "Dù sao cũng mặc, các con cứ sống theo ý các con". Nói cách khác là tôi rán thu thập đủ những sự kiện chống lại tôi, trái với ý muốn của tôi. Và bao giờ tôi bắt đầu sống như vậy? Tuần sau?.
000 dân số không, thì bà đáp: "Được chứ! Tất nhiên là được chứ!". Nếu văn hào Bernard Shaw không theo quy tắc ấy một cách nghiêm khắc, có lẽ ông đã thất bại trong công việc trước tác và suốt đời chỉ là thủ quỹ của một ngân hàng. Tôi nắm chặt và quay mạnh quả nắm rồi bước vào, tiến thẳng lại người đó mà ưởn ngực, quả quyết, trang trọng, tươi cười chào: "Kính ông Smith, tôi là John R.
Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được". Bạn xả hơi ra sao? Bạn bắt đầu để cho tinh thần nghỉ ngơi hay để cho thần kinh hệ nghỉ ngơi trước? Cả hai cách đều không được. Thiệt lạ lùng! Ý đó như vầy: Tôi sẽ nghiên cứu xem các kép hát nổi danh thời ấy, như John Drew, Walter Hampden và Otis Skinner có những "ngón" gì.
Không đủ lực để sống theo mình "nguyên nhân sâu kín của các chứng bệnh thần kinh". Làm sao luyện được chí đó? Bằng cách luôn tự nhắc nhở rằng những nguyên tắc trong cuốn này đối với bạn quan trọng vô cùng. Như tôi đã nói, tôi luôn để trên bàn cuốn "Quẳng gánh lo đi để được khoẻ mạnh" của bác sĩ Edward Podalsky.