Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương).
Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.
Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.
Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa.
Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.
Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.