Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Định kiến tàn sát sự phong phú. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá
ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Chậc, kể ra dài phết.
Tóm lại là không được bi quan. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.
Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.