Thằng em ngồi bên phải tôi. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Ông lão giật thót mình: Ấm!
Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Với họ, viết không có tị ti nào là học. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu.
Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.
Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Mọi người bảo bạn hiền lành. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.
Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Không cất đấy, làm gì được nhau. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Không phải là rứt tung.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.