Hãy chuẩn bị trước xem bạn cần nói những gì, không cần nói những gì. Và khi có ai đó nghỉ bệnh hay được nghỉ phép thì ngay lập tức, tôi liền tình nguyện xin gánh vác luôn phần việc của họ. Quả thật tôi rất thích được trò chuyện với những con người như vậy.
Phải biết tìm hiểu và đánh giá về người đối diện: Họ có thể hiểu vấn đề đó không, họ có quan tâm đến sự kiện này không… để khơi mào đề tài nói cho phù hợp chứ không bị lạc quẻ. Khi trình bày một dự án, khi phác thảo một chiến lược… càng hăng hái bao nhiêu thì năng lực của bạn càng được đánh giá cao bấy nhiêu. Quả thật đây không phải là lúc lý tưởng để bắt đầu nghề kinh doanh.
Vậy thì, bạn sẽ đưa số tiền đó cho ai?! Tại sao bạn không tập hỏi một cách văn vẻ và sâu sắc hơn? Cuộc trò chuyện của bạn có thể sẽ thú vị hơn nhiều đấy. Luyện tập nhiều lần để trình bày sao cho ấn tượng và lưu loát.
Tôi thích cái nghề này lắm! Tôi đã luyện tập suốt tuần rồi. Để rồi bạn phải giải thích dài dòng cho người ta hiểu. Nhưng tôi không nghĩ như vậy.
Larry, cậu có điện, đường dây số hai người bạn đồng nghiệp của tôi gọi toáng lên, như thường lệ. Anh hãy thế chỗ anh ấy!. Và thất vọng cho chính bản thân tôi.
Sẽ đáng tiếc nếu bạn quen lối nói mang tiếng là thời thượng mà vứt đi lối nói đơn giản, quen thuộc với mọi người. Harvey cũng đồng ý về tầm quan trọng của sự lắng nghe. Vậy nên, việc dùng từ thiếu chính xác có thể dẫn tới điều không hay cho bạn.
Herb tiếp tục: Nếu thầy đuổi học chúng em dĩ nhiên sẽ có một phiên tòa. Không ai gọi Harry Truman là một nhà hùng biện vĩ đại cả. Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ.
Nhưng nhiều người gọi ông ấy là một tổng thống vĩ đại. Quayle dí dỏm ví von rằng đối với một cô nữ sinh thì việc phá thai dĩ nhiên là nghiêm trọng hơn nhiều so với việc nghỉ học không phép. Mỗi sáng thức dậy tôi đều tự nhủ rằng nói hay chưa đủ mà còn phải biết lắng nghe.
Tôi đến bắt tay anh ta và, ôi trời, bàn tay ấy ướt sũng mồ hôi. Hãy đặt những câu hỏi mà mọi người đều có thể nói lên quan điểm riêng của mình. Nhưng ngay sau đó, họ lại nghe vài lời tự giới thiệu của tôi.
Tình cờ tôi đứng cạnh một đại biểu thuộc phái đoàn Oklahoma, và vô tình nghe ông nói rằng: Tôi không biết người đàn ông đó, nhưng hôm nay ông ấy đã nhắc cho tôi nhớ vì sao tôi là một đảng viên Đảng Dân chủ. Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một người đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro. Nhưng tất cả những gì cô ấy muốn nói chỉ là quan điểm về tôn giáo.