Sec Mỹ

Má kế tương lai bị con trai Ông chồng nhầm lẫn là gái bao

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nói vậy là vì học chưa hiểu biết bà Osa Jonhson: Ba tháng sau bà ngồi trong một cái ghế có bánh xe diễn thuyết trước một số thính giả rất đông. Tự hỏi: ta đã lầm lẫn chỗ nào? Ta đã cải thiện được ở chỗ nào? Đã học thêm được bài gì? Nhưng ở đây người ta đã mở mắt giùm tôi và tôi nhận thấy bứt rứt, lo lắng là vô ích quá.

    Vài tuần sau, tôi chống nạng đi được. Ông nói thế, rồi nhếch mép cười, một cái cười hớn hở, đầy nhân hậu. Tôi rán tỏ rằng tôi coi họ là người chứ không phải chiếc bánh xe trong một bộ máy.

    Vì ông ấy gần như luôn luôn có lý. Hãy kiếm những nhược điểm mà sửa chữa, đừng cho kẻ thù trách ta được. Khoa phân tâm cũng căn cứ một phần vào khả năng chữa bệnh của lời nói.

    Tôi muốn kể ra đây một bức thư của ông Georrge Rona, hiện ở tỉnh Upsala, thuộc Thuỵ Điển. Nuôi ba năm, mướn người chăn day, rồi chở tới Memphis ở Tenessy, chịu bán với giá thấp hơn giá mua ba năm trước nữa. Trái lại trong tám người, có một người chết vì nội ung.

    Nếu tôi đã không suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định thì có lẽ tôi đã cuồng loạn vì lo sợ cả buổi chiều chúa nhật, mất ngủ đêm đó, và sáng thứ hai, xuống hãng, mặt mũi bơ phờ, hoảng sợ. Phải khó nhọc một chút, nhưng bí quyết này cũng rất giản dị. Chắc chắn là tôi đã chết điếng.

    Tuy vậy, phải xét kỹ lời khuyên của cha mẹ. Muốn cho tinh thần khỏi mệt nhọc, phải làm sao? Xả hơi! Xả hơi! Xả hơi! Phải học cách xả hơi ngay trong khi làm việc. Giê Su nói: "Ta mang tới cho các con một đời sống, một đời sống phong phú hơn".

    Bác sĩ James Gordon Gilkey đã nói: "Phải có nghị lực để sống theo mình là một vấn đề" cũ như lịch sử và phổ biển như đời người". Tiết trời lạnh tới nỗi ông nghe thấy hơi thở của ông đóng băng lại thành những tinh thể nhỏ xíu mỗi khi gió đánh bạt hơi thở qua tai. Để kết luận, tôi muốn chép lại câu của bác sĩ Alexis Carrel mà bạn đã đọc ở đầu chương: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".

    Cho nên tôi nhứt quyết sáng hôm sau, việc đầu tiên là lại kiếm ông luật sư. Nhưng họ không chịu nhận như vậy là đánh cá. Ông kiếm tên và địa chỉ của những người tàn tật khác và viết những bức thư vui vẻ an ủi họ để họ và ông cũng được vui lòng.

    Franklin Bettger, người cừ khôi nhất của Mỹ trong giới bảo hiểm, không đợi tới năm giờ sáng lập chương trình công việc trong ngày. Tác giả ấy, bà Stella Tuttle, tả cách bà dạy con biết giá trị của đồng tiền. Vậy mà ngay trong năm đầu, ông đã thâu được 5.

    Rồi thì sao? Khi ông Lincoln nghe người ta mách, ông bình tĩnh đáp: "Nếu ông Stanton bảo tôi là một thằng điên thì có lẽ tôi điên thật. Ai nói gì ông cũng theo gương ông lão người Đức kia mà "chỉ cười thôi". Nhưng sau tôi nhận thấy rằng tôi khùng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap