Mọi người ai cũng lo cho tôi. Có điều, em chã thích. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.
Trượt theo hai bên má. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.
Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Bạn không mong bác đọc lắm.
Tôi nhất quyết không đi. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.
Tôi nhất quyết không đi. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng.
Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Thi thoảng viết nhưng không tiện. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.
Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.