Nhất là một khuôn mặt cũ. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.
Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.
Nhưng bạn muốn về ngay. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.
Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Còn một ngày nữa mới tới hạn. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.
Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Lải nhải cũng là chơi. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Nhưng bác ta không tin. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề.
Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.