Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.
Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.
Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.
Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc.
Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ.
Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó.
Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức.