Bây giờ đến tiết mục bể sục. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.
Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Nó cùng tham gia giải với bạn. Không chắc tại số phận.
Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Căn nhà chắc sẽ trầm đi.
Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì.
Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Vậy ra là tại những lần như thế này. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Còn tĩnh tâm mà viết. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Hôm nay đi đâu? Không biết.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế.