Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.
Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.
Nghĩ có vẻ khúc chiết. Xôi em để trong lồng bàn. Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà.
Để tí nữa em bảo cháu vào. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Được nói chuyện, được trao đổi.
Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Vậy mà tôi đang viết.
Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Cháu vẫn nằm trong chăn.