Con nó thì sinh ra trong đó. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.
Không, tôi không cần biết. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.
Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Không biết thì khó trách.
Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì.
Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Người bảo đời là một bát sơri.
Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Phải tập trung vào học. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người.
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.