Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Kể cả cái nhàm chán. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.
Đi đâu cũng vất vả. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng.
Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.
Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.
Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.