Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.
Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.
Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Xã hội loài người thì phải như thế. Dù đôi khi như leo cột mỡ. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.
Những giọt nước mắt bằng gỗ. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình.
Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Tôi thấy thế là tốt. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ.
Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.