Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.
Nhưng họ không cũ lắm. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Người lớn thì thật xa lạ.
- Xin ông bớt mỉa mai cho. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Chả nghĩ nhiều cho ai được.
Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Độ này, bố hay nhường. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó.
Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô.
Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng.
Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Thằng em ngồi bên phải tôi. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.
À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.