Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Hôm nay chị bạn ra viện.
Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.
Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.
Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Tôi không thích mèo. Ông viết tất cả, không sửa chữa.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết.
Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Hạn chế ra ngoài nữa. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe.
Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này).
Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Tự giác làm một số việc. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.