Kaller là một nhà doanh nghiệp khôn khéo đã tự kiếm ra được triết lý của Épitète dạy cho dân La Mã 19 thế kỷ trước: "Chỉ có một cách tìm được hạnh phúc là đừng lo nghĩ về những điều ngoài ý lực của ta!". Dưới đây là lời khuyên rất minh triết của một trong những tâm lý gia tôi ngưỡng mộ nhất, ông William James: "Chịu thuận với hoàn cảnh đi. Tôi biết nếu để họ nằm ở giường suốt ngày thì chẳng bao lâu họ sẽ khó chịu, không muốn nằm nữa.
Và, dù sao, không có sức mạnh nào, oai quyền nào đem lại được dĩ vãng trở về với bạn. Khi thấy mệt, nên nằm sấp xuống sàn và cố vươn người ra cho thật dài. Rồi tấn bi kịch kết cục ra sao? Tại sao hai ông bà nhất định biến gia đình của mình thành một "nhà thương điên" như ông đã nói? Đã đành có nhiều nguyên nhân lắm, nhưng nguyên nhân chính là cả hai ông bà đều nhiệt tâm muốn làm cho chúng ta, bạn và tôi cảm động.
Trước khi lên giường ngủ, ông đã tính toán để biết rõ từng xu số tiền còn lại. Đó là lòng "biết ơn" ư? Vô lý! Đó là tình yêu, tình yêu trong sạch. Đóng chiếc đồ chơi đó, mất khoảng ba giờ.
Có những động lực ảnh hưởng đến tương lai của ta mà ta không hiểu được động lực đó ra sao và sức gì đưa đẩy nó. Trái lại chị lại có vẻ như nói: "Ồ! ít nhất thì thằng cha già đó cũng phải làm vậy chớ". Sau khi đọc nó kỹ lưỡng rồi, mỗi tháng bạn lại phải bỏ ra vài giờ để coi lại.
Mở cửa ra, bà Webster thấy một thân hình nhỏ bé, ốm o, "chỉ còn xương với da, không đầy 50 kí lô, trông ghê sợ". Và nếu không trị ngay, thì người bệnh có thể chết được như tự thiêu vậy. Tôi tới nơi vào giữa mùa du lịch.
Ta hãy vui vẽ và sung sướng hưởng nó đi". Nhưng nghĩ kỹ bài học còn rất rẻ. Đô đốc Byrd cũng nhận thấy điều đó trong những đêm ở Nam Cực lạnh buốt xương và tối như âm phủ.
Khoa học dạy tôi rằng mặt trời đang chầm chậm nguội dần, và khi nó nguội mất mười phần trăm, trên trái đất sẽ không còn một sinh vật nào nữa. Nhưng cháu nằng nặc đòi cho kỳ được. Ông bèn tìm trong thư viện lớn nhất ở Nữu Ước hết thảy những cuốn sách bàn về vấn đề ấy và ông chỉ thấy vỏn vẹn có 25 cuốn, còn sách nghiên cứu về.
Nếu không thổ lộ với ai được, ta vẫn thổ lộ với Thượng Đế. Còn nhớ một lần đi coi hội, tôi xin ba tôi được một cắc, mà tưởng chừng như cầm trong tay tất cả vàng bạc, châu, ngọc của các ông Hoàng Ấn Độ. Tháng bảy năm 1943, chính phủ Gia Nã Đại bảo hội leo núi Cadian Alpine Club cho vài người cán bộ để huấn luyện một đội binh leo núi.
Ông nói: "Mỗi khi mua một chứng khoán văn tự nào tôi cũng quyết định "tốp" số lỗ lại. Thầy thuốc bảo tôi đau tim và phải tỉnh dưỡng trong một năm, nếu tôi muốn khỏi bệnh. Lúc ấy người 47 tuổi.
Quân đội Hoa Kỳ đã áp dụng tắc này. Miệng chị rộng, răng chị vẩu. Tôi còn hai chân, tôi còn đi được.