Sau đó tôi kiếm được chân xách hành lý ở một khách sạn lớn. - Thật ra, cái địa điểm mà con đã chọn không có ý nghĩa gì đặc biệt ở đây cả. - Đừng quên rằng mi đã hứa với ta rồi nhé.
Những chiếc lá bắt đầu xào xạc, đó là khi thần Gió cất giọng trả lời: Tôi sẽ không làm ồn đâu. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc.
Nó cần một dòng suối lúc nào cũng tuôn chảy để cung cấp nước cho nó. Nó không chỉ kỳ diệu với các bạn mà ngay cả với chúng tôi - những người thực hiện cuốn sách này. Max thấy thế liền vội nói:
Chỉ còn nửa ngày nữa là tới hạn cuối cùng mà Merlin đưa ra. Tại sao? Đơn giản là vì chàng nghĩ về những gì đã làm, những nỗ lực và công sức của mình đã bỏ ra. Thế là tôi chỉ việc làm lại những kiểu túi mà tôi đã xách không biết bao nhiêu lần khi còn là một thằng bé khiên đồ cho khách.
Cuối cùng chàng cũng gặp được thần Gnome đang đứng cằn nhằn ở trước cổng một hang động khổng lồ chỉ mấy phút sau khi Nott bỏ đi. Bà chúa hồ nghe thế liền phá lên cười. Người nào nói với ngươi điều đó chắc hẳn đã nói dối nhà ngươi rồi.
Bây giờ anh biết nói chuyện với ai? Nott cưỡi ngựa vẩn vơ trong khu rừng mà chẳng biết phải đi đâu. Nott quyết định đi đến nơi mà anh chắc chắn sẽ tìm được Merlin, đó là vườn thượng uyển của hoàng cung. Chàng thầm nghĩ: "Trong quá khứ chưa từng có một cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này thì đâu có nghĩ là trong tương lai nó sẽ không thể mọc lên được đâu.
Họ bực bội trách cứ Merlin vì đã đưa ra một thử thách quá khó, hầu như không thể có hy vọng thực hiện nổi. Hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn. Thật ra, Sequoia không định trả lời thêm một câu hỏi xấc xược của một gã hiệp sĩ kiêu căng nào khác nữa, thế nhưng qua lời nói và điệu bộ của Sid, bà thấy chàng không phải là một hiệp sĩ loại đó.
Đó là lý do tại sao chẳng có loại cây bốn lá nào mọc ở đây cả. Suốt ngày dài, chàng đi hỏi thăm rất nhiều sinh vật kỳ lạ trong khu rừng xem ông ta sống ở đâu. - Dĩ nhiên ta không biết nhiều về nó nhưng ta cũng biết một đôi chút.
- Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây đáng kính. Điều này khiến anh cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi này còn tồi tệ hơn cả lần anh vừa nói chuyện xong với thần Gnome. Sid vội vàng leo xuống núi chạy thẳng tới mảnh đất của mình.
Rồi chàng quay lại và kiên nhẫn dùng kiếm và tay tạo nên một rãnh sâu giữa hai đường kiếm, chàng đào tới đâu, dòng nước len lỏi ùa theo đến đó, và làm đất mềm hơn. từ cách đây năm mươi năm vẫn không thay đổi chút nào. tôi chỉ đang cố giúp cậu hiểu để có được sự may mắn.