Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Hôm qua tao nóng quá. Tự do hay không là ở mình.
Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.
Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền.
Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại.
Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.
Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Chỉ là chuyện phiếm thôi. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống.