Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Giọng mẹ bắt đầu ướt.
Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.
Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Về danh tiếng và giá trị.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Cũng không được đọc truyện nữa.
Và bon chen không bẩn, không ác. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.
Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Hai là bạn viết cái chuyện này. Được nói chuyện, được trao đổi.
Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.
Và thế là đời sống lãng phí. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn.
Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.