Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn.
Còn tĩnh tâm mà viết. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.
Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.
Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.
Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.
Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào.
Ông Diểu tức giận giương súng. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?