Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Không chắc tại số phận. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang.
Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng.
Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Hai khoang thiện, ác. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.
Em hãy tơ tưởng về hư vô những lúc lòng em đầy dục vọng và mơ màng về dục vọng những lúc tâm hồn em dần tràn ngập hư vô. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Chà, ta thua hắn, có lẽ.
Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than.
Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng.
Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Và họ cũng sẽ khổ lây. Dù lúc này mắt không có nước.
Hoặc tôi chuyển lớp. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.