Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn.
Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Chúng ta có hai cái rỗng.
Và thích được dẫn đi hơn. Còn lười và nhát, thì chịu. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.
Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Rồi thể hình tính sau. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi.
Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Có một thứ bất biến, đó là tất cả.
Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Nó vẫn còn hoang dã.